Tại Groningen, HLV Lukkien cũng từng tìm hiểu về cuộc sống bên ngoài sân cỏ của Van Dijk, và ấn tượng với tính cách quyết đoán của cậu học trò.
“Chúng tôi từng bàn về tương lai của Virgil, và cậu ấy có suy nghĩ rất rõ ràng về các mục tiêu trong sự nghiệp” – ông chia sẻ. Cụ thể, dù chỉ mới đá trận ra mắt cho Groningen vào năm đó, nhưng Van Dijk đã không hề xấu hổ khi tiết lộ rằng một vụ chuyển nhượng đến… Barcelona chính là “mục tiêu tối thượng” của mình, và sẽ “làm việc thật chăm chỉ” để biến nó thành sự thực.
“Tôi có sự tự tin vào bản thân và biết mình có thể làm được gì” – cậu nói trong một buổi phỏng vấn vào thời điểm ấy, trước khi bổ sung thêm, rằng mình rất thích Gerard Pique và xem ngôi sao này là một hình mẫu để noi theo.
Thời gian cứ trôi, và trung vệ trẻ Van Dijk tiếp tục thu hút thêm nhiều sự chú ý trong suốt mùa 2011-12, mùa giải chuyên nghiệp trọn vẹn đầu tiên của cậu. Thế nhưng, khi chiến dịch ấy kết thúc, Van Dijk lại phải đối mặt một thử thách hoàn toàn khác, và khó khăn hơn rất rất nhiều.
“Virgil đã bất ngờ ngã bệnh, nhưng chúng tôi không xác định được mức độ của căn bệnh ấy. Thậm chí ban đầu, mọi người chỉ nghĩ cậu ấy bị cảm cúm vặt mà thôi” – Lukkien kể. “Virgil đã nằm nhà trong vài ngày, và phải chịu rất nhiều cơn đau. Sau đó, cậu ấy đến bệnh viện khám nhưng các bác sĩ ở đấy cũng không tìm ra được nguyên nhân, và bảo cậu ấy ra về”.
“Cơn đau của Virgil khi đó mỗi lúc một nặng hơn, và khi mẹ của cậu ấy hay tin và đến thăm con, bà mới nhận ra tình hình tệ như thế nào. Người mẹ ấy đã tức tốc đưa con trai đến một bệnh viện khác, và đó là bước ngoặt cực kỳ quan trọng” – HLV Lukkien khẳng định. Bởi vì, tại bệnh viện thứ hai, các bác sĩ đã xác định rằng Van Dijk bị viêm ruột thừa, viêm phúc mạc, nhiễm trùng thận và phải phẫu thuật ngay lập tức!
Ca mổ sau đó đã thành công, nhưng Van Dijk vẫn chưa thể thoát ra khỏi rừng thẳm.
“Tôi vẫn nhớ cảnh mình nằm đơ người trên chiếc giường ấy” – Van Dijk kể lại sau đó vài tháng.
“Điều duy nhất tôi có thể thấy vào thời điểm đó, là những chiếc ống cứ lủng lẳng xung quanh mình. Cơ thể thì như tan vỡ và tôi không thể làm được gì. Trong khoảnh khắc đó, những kịch bản tồi tệ nhất sẽ rít lên trong đầu bạn. Và lần đầu tiên trong cuộc đời, bóng đá chỉ còn là một vấn đề rất phụ, vì tôi đang có nguy cơ mất mạng”.
“Thực tế thì mẹ và tôi đã cầu nguyện Chúa, và phải thảo luận về những tình huống có thể xảy ra. Thậm chí, tôi đã phải ký một vài tờ giấy, đại loại là một kiểu di chúc. Nếu tôi mất, thì mẹ sẽ thụ hưởng một phần tiền của tôi. Tất nhiên, không một ai muốn bàn về chuyện đó, nhưng vẫn là điều cần phải làm. Mọi thứ tưởng chừng đã chấm dứt…”.
Van Dijk đã sống sót qua biến cố đó, nhưng cơ thể thì yếu đi trông thấy.
“Tôi đã rất sốc khi cậu ấy từ một chàng trai to lớn đã biến đổi thành một người tiều tụy trong ngày trở về CLB. Rất may mắn là cậu ấy đã cố gắng để hồi phục khá nhanh” – Lukkien nhớ lại.